thần bí lão công không thấy mặt full
Đao vung đến đâu cuồng phong nổi lên đến đó, đối phương trông thấy mà đánh không được, cãi cũng không xong ức chế thổ huyết mà chết. Ba năm sau Phế đã lĩnh hội hết được võ công của tổ sư, sư phụ liền trao cho Phế cuốn bí kíp 3600 câu bốc phét hay nhất năm 2014
Phong Thần Châu - Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (Truyện full) - Chương 3672- Website đọc truyện online miễn phí mãi mãi - tamlinh247 dùng vẻ mặt không cam lòng mà nhìn lão cha già nhà mình. Người nọ tỏ vẻ thần bí mà nói: "Nghe nói, kết quả là lúc lão các chủ quay trở
Dưới đây là 13 truyện tranh tu tiên gồm nhiều thể loại như : tu tiên xuyên không , tu tiên đô thị , tu tiên cổ đại . Cùng tìm hiểu nhé ! Tất nhiên là vẫn tồn tại một số công pháp đặc biệt bí ẩn khác. - Ngũ hệ: Vũ giả, Vũ kỹ (công pháp cho vũ giả) được chia
Đừng đem bí mật của mình gửi vào gió, vì nó sẽ đi nói hết với cả núi cả rừng Tốc độ thành công nhất định phải nhanh hơn tốc độ lão hóa của bố mẹ. 13. Không nhất định phải có được người mình thích, nhưng đối với đồ vật mình thích, mua được thì cứ
Lựa Chọn Thần Cấp: Ta Không Theo Sáo Lộ Mạnh Lên. 682 19,422 Xuyên Về Thời Học Sinh Truy Lão Công. 273 11,938 Chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên web này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi
Chương 210: Song hồn. Dành cho bạn. Thần Mộ. Tất cả những tu luyện giả dưới mặt đất đều kinh ngạc há miệng, những vô địch cường giả trên không trung cũng kinh hãi trong lòng không kém. Trung niên nhân lúc này lộ ra tà khí hoàn toàn, cả người phát ra một cổ khí tức âm
Vay Tien Nhanh Home Credit. Cho dù cô gái tóc dài này không phải là ma, nhưng cô chắc chắn không phải là người bình thường, hoặc là thứ gì khác. . . Tất Hằng không dám xác định, Tưởng Long cũng thấy hoảng hốt, nên cũng không dám hỏi nhiều, chỉ sợ động vào cấm kỵ gì đó thì mình được một mất mười. Việc quan trọng bây giờ vẫn là an toàn về nhà, những chuyện không nên biết, bọn họ cũng không cần truy hỏi làm gì. Con người đấy, không thể đâm đầu vào chỗ chết được. Tất Hằng và Tưởng Long luôn là người to gan lớn mật lại hiếm có một lần tự hiểu lấy mình. Trên đoạn đường tiếp theo, trong xe rất yên tĩnh. Tất Hằng tập trung lái xe, Tưởng Long rất buồn ngủ nhưng không dám ngủ, chỉ sợ khi tỉnh dậy đã đến chỗ kỳ quái nào đó, đương nhiên cũng không dám tùy tiện nói chuyện với cô gái tóc dài. Bọn họ còn dừng lại ở trạm xăng bên đường để đổ đầy một bình xăng. Khi bọn họ sắp đến thành phố A thì trời đã sáng rồi. Cả quãng đường có thể chỉ mất hai giờ, bọn họ lại đi gần một đêm. Vào giây phút nhìn thấy mặt trời mọc, Tất Hằng và Tưởng Long đều kích động chảy nước mắt, suýt nữa thì ôm đầu khóc nức nở. Bọn họ chưa từng thấy mặt trời có thể nhìn mỗi ngày, thỉnh thoảng còn cảm thấy nóng tới buồn bực lại thân thiết như vậy. Đương nhiên, bọn họ cũng chưa quên cô gái tóc dài ngồi phía sau. Lúc này, cô đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài, không ngờ có thể nhìn ra được chút thán phục hiếm thấy trên gương mặt trắng như tuyết của cô? Hình như cô nhìn thấy thứ gì đó rất tuyệt vời. Về phần thứ gì tuyệt vời. . . Ngoài cửa sổ, trừ xe cộ qua lại thì chính là nhà cao tầng, cũng không có gì đặc biệt cả. Có lẽ đã sáng nên trên đường cũng nhiều người hơn, thế giới con người quen thuộc này khiến hai người cảm thấy an toàn hơn, cuối cùng không còn khẩn trương cao độ như ban đêm nữa. Cả hai không nhịn được mà lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán và cảm thấy may mắn còn sống sót sau tai nạn. "Xin hỏi anh có nhớ Mạc Sơn ở đâu không?" Sáng sớm không khí còn lạnh lẽo, giọng nói của cô gái tóc dài đột nhiên từ phía sau lưng truyền đến kích thích màng nhỉ, khiến Tất Hằng và Tưởng Long chấn động tinh thần. Không biết cô đã quay đầu lại lúc nào, đôi mắt đen như mực kia đang nhìn Tất Hằng. Tất Hằng ". . ." Anh làm sao có thể còn nhớ Mạc Sơn gì đó chứ. Tất Hằng "Xin lỗi, tôi tạm thời không nhớ ra được, có thể là tôi nhớ nhầm. . ." Cô gái tóc dài "Thật vậy sao? Anh nhớ nhầm à?" Tất Hằng không dám nói lời nào ". . ." Tưởng Long cũng hít sâu một hơi. Chỉ thấy vẻ mặt cô gái tóc dài trầm xuống, ánh mắt càng thêm tối tăm. Mái tóc đen, dài của cô rũ xuống, cả người có vẻ u ám, ngay cả không khí cũng lạnh xuống mấy độ, chỉ nhìn thôi cũng làm hàm răng của người ta run lên. Tất Hằng rất sợ chọc giận cô, vội vàng nói "Nhưng tôi biết rất nhiều bạn, phần lớn bọn họ đều có kiến thức rộng rãi. Sau khi về, tôi sẽ hỏi bọn họ, thuận tiện tìm giúp cô. Nếu có tin tức, tôi sẽ báo lại chocô biết, côthấy được không?" Tưởng Long phụ họa nói "Đúng vậy đúng vậy, cô đừng vội, chúng tôi có nhiều người giúp cô như vậy, nhất định có thể tìm được Mạc Sơn ở đâu!" Cố Phi Âm nghiêng đầu nhìn Tưởng Long và biết ơn nói "Có làm phiền các anh quá không?" Tưởng Long liên tục xua tay "Không có, sao có thể làm phiền chứ! Đêm qua may nhờ có cô cứu chúng tôi, chúng tôi giúp cô cũng là chuyện nên làm mà." Cố Phi Âm thật sự cảm động, mỉm cười cảm kích "Vậy làm phiền các anh, cám ơn các anh." "Không, không cần khách sáo." Tất Hằng và Tưởng Long lập tức thở phào nhẹ nhõm, hai người liếc nhìn nhau, không cần nói ra nhưng trong lòng vẫn hiểu được. Tất Hằng đạp chân ga và lao vào thành phố với tốc độ nhanh nhất. . . Sau đó tìm một chỗ đông người và để cô gái tóc dài xuống xe. Tuy rằng bọn họ nóng lòng mau chóng thoát khỏi cô, nhưng bọn họ cũng không phải là những kẻ không có lương tâm. Tất Hằng và Tưởng Long móc hết tiền trong ví và trong xe, kín đáo đưa hết cho Cố Phi Âm, nói là thưởng cho cô. Trong đó có khoảng một nghìn tệ. Bây giờ mọi người đều quen trả tiền qua điện thoại, có thể tìm được một nghìn tệ cũng không dễ dàng gì. Ban đầu, bọn họ nói sẽ chuyển khoản cho Cố Phi Âm, đáng tiếc cô không có điện thoại. Bọn họ muốn lấy lòng cô là hi vọng cô gái tóc dài này có thể nhớ được cái tốt của bọn họ, đừng đi gây phiền phức cho bọn họ. Nhưng sau này, bọn họ hẳn sẽ không có cơ hội gặp lại nữa. Cố Phi Âm ước lượng số tiền và cảm động vẫy tay chào Tất Hằng và Tưởng Long. Động tác vẫy tay của cô đều đặn còn có cảm giác theo tiết tấu, góc miệng mỉm cười 45 độ lộ ra năm cái răng. . . Chiếc xe việt dã giống như bị kích thích, vù một tiếng đã biến mất. Mãi đến khi trong kính chiếu hậu không còn bóng dáng của cô gái tóc dài, thần kinh căng thẳng suốt một đêm của Tất Hằng cuối cùng cũng được thả lỏng, hắn mệt mỏi khẽ day thái dương. Những chuyện gặp phải trong đêm nay đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của hắn, hắn không còn tin trên đời này không có quỷ nữa. Tưởng Long cũng vậy. Anh ta ngồi ở trên ghế gần như tê liệt, xương giống như muốn rụng ra, rõ ràng đã hoảng sợ. Sau đó, anh ta vô cùng hoảng hốt cảm thấy mình như đang nằm mơ. Nhưng chờ tới khi bọn họ về đến nhà, nghe được tin tức trên đoạn đường nào đó xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn, ba chiếc xe đụng vào nhau làm sáu người chết, trong đó còn có một đứa trẻ bảy tuổi, chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà! Trong tin tức nói, vụ tai nạn giao thông xảy ra vào khoảng một giờ sáng, do tài xế của một chiếc xe vận tải đi ngang qua đã báo cảnh sát. Chờ tới khi cảnh sát và xe cấp cứu chạy tới thì người chết cũng đã đông cứng. Tất Hằng thậm chí sai người lấy ảnh chụp người chết. Mặc dù thi thể bị đông cứng và lẫn vết máu nên không nhìn rõ mặt, nhưng Tất Hằng liếc mắt vẫn nhận ra được Hai chủ xe cãi nhau, người phụ nữ khuyên can, hai mẹ con khóc ầm ĩ không ngừng, người phụ nữ ngồi im ở ven đường. . . Những khuôn mặt vừa quen thuộc lại xa lạ, ngay cả vết thương cũng giống như trong trí nhớ của hắn. Tất Hằng kinh ngạc đến mức không nói được lời nào. Hắn kéo ống tay áo và nhìn thấy dấu tay màu đen in trên cánh tay trái. Đây là dấu vết để lại khi người phụ nữ kia kéo hắn đi khuyên can. Lúc đó hắn chỉ thấy đau, sau đó quá khẩn trương nên quên mất, không ngờ bây giờ nhìn lại thấy dấu tay. Tiếng chuông điện thoại vang lên làm hắn giật mình tỉnh lại và cầm lên xem, đó là điện thoại củaTưởng Long gọi tới. Tưởng Long luôn miệng nói là mình nằm mơ, là ảo giác, nhưng về đến nhà, anh ta không khỏi tò mò lén tìm trên mạng xem có xảy ra tai nạn giao thông trên đoạn đường tối hôm qua không. Không cần phải nói, sáu người chết đã được tính là vụ tai nạn giao thông lớn, tất nhiên sẽ được đăng trên tin tức xã hội. Anh ta vừa tìm liền thấy được! Tưởng Long chấn động, nhất là khi nhìn thấy ảnh người chết trong vụ tai nạn giao thông này. Những điều này đều xác nhận những gì bọn họ trải qua đêm qua không phải là nằm mơ, càng không phải là ảo giác. Bọn họ thật sự thấy quỷ! "Anh ba, anh ba, hóa ra trên đời này thật sự có quỷ đấy." Tưởng Long kích động đến mức nói năng lộn xộn “Không ngờ trên đời này lại thật sự có quỷ! Mấy người chúng ta gặp được tối qua chính là quỷ! Thật ra bọn họ không kinh khủng như chúng ta tưởng tượng, cũng không làm hại chúng ta, trái lại còn bị Cố Phi Âm dọa nữa. Nói như vậy, cô Cố kia thật sự lợi hại. Anh nói xem cô ta rốt cuộc là ai?" Tất Hằng nói "Bất kể chị ta là ai cũng không phải là người bình thường." Không biết vì sao, hắn cảm thấy Cố Phi Âm u ám, khi cười càng đáng sợ hơn. Cho dù Cố Phi Âm không làm gì cả, còn có thể nói là lịch sự có thừa, nhưng hắn vẫn cảm thấy quỷ dị. Tưởng Long "Nói vậy cũng đúng. Cố tỷ tỷ nói chúng ta dính âm khí, vậy nhất định là thật, anh nhanh nghĩ xem chúng ta rốt cuộc có chạm phải thứ gì không nên chạm không? Nếu như không tìm ra thứ này rồi giải quyết, em sợ sau này mình chết thế nào cũng không biết." Tất Hằng "Cậu có đắc tội người nào không? Nếu vô tình chọc phải thì sau này chúng ta chú ý một chút là được, nhưng nếu có người cố ý, vậy rất khó đề phòng." Không giải quyết vấn đề này, có quỷ mới biết về sau còn có thể xảy ra chuyện gì. "Em có thể đắc tội ai chứ? Người có thể đắc tội, không phải em đều đắc tội rồi sao?" ". . ." Lợi hại. . . . Làm người thật khó. Cố Phi Âm đã nhận thức được sâu sắc làm người là chuyện không dễ dàng tới mức nào. Cô vẫn luôn biết tiền quan trọng, cả người cô từ trên xuống dưới cộng lại chỉ có khoảng một trăm tệ, cộng thêm hai người tốt họ Tất kia cho khoảng một ngàn tệ nữa, ngoài ra không có thêm một xu nào. Nhưng cô đã hỏi đường suốt mấy ngày rồi cũng không ai biết Mạc Sơn ở đâu, tiền thì bớt đi từng đồng, con đường phía trước lại mịt mờ không rõ, dù sao vẫn phải sống tiếp. Cho nên cô tìm công việc đầu tiên, làm phục vụ ở trong một quán mì. Ngày đầu tiên cô đi làm, chủ quán kinh doanh rất tốt, ngày thứ hai trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, ngày thứ ba cô mất đi công việc đầu tiên của mình. Cô cũng không biết vì sao, tự nhiên cô bị đuổi việc. Rõ ràng cô cười rất tốt, chạy cũng rất nhanh. . . Có lẽ công việc ở nhân gian có yêu cầu quá cao. Lần đầu tiên thất nghiệp, Cố Phi Âm còn có chút xúc động, may là cô còn lấy được bốn mươi tệ tiền lương, có thể ăn được mấy bữa. Công việc thứ hai của Cố Phi Âm là phát truyền đơn, người khác làm một ngày có thể phát mấy trăm tờ, cô lại chỉ có thể phát mấy tờ! Hết giờ làm việc, tổ trưởng tổ truyền đơn cho cô năm mươi tệ, còn có lòng tốt bảo cô đổi việc khác, có lẽ việc này không thích hợp với cô. "Vì sao? Do tôi làm không tốt à?" ". . . Không, cô làm rất tốt." Tổ trưởng tổ truyền đơn hơi sợ hãi nhìn cô gái có mái tóc đen dài này. Phải nói thật, trong tổ anh ta từng có không ít người phát truyền đơn, phần lớn đều qua loa cho xong, ba bốn tờ phát cùng lúc, phát xong liền kết thúc công việc. Mà cô gái tóc dài này lại rất nghiêm túc, không chỉ đứng nghiêm còn cười rất tiêu chuẩn với 45 độ và lộ ra năm cái răng. Chỉ là cảm giác không đúng, cười thôi cũng làm cho người ta muốn cách xa ba mét, đến chó cũng không dám tới gần cô. Cô gái này thật kỳ lạ, anh ta không dám nói thật, chỉ thấy ánh mắt u ám của cô ta nhìn mình, anh ta đã thấy sợ rồi “. . . Có thể là vấn đề răng cửa chăng?" Răng cửa?! Cô vô cùng khiếp sợ! Hóa ra ngoại trừ không trình độ, không bằng cấp, không học thức, không kinh nghiệm nên không tìm được việc làm, ngay cả không có răng cửa cũng không tìm được việc làm nữa sao??? Cố Phi Âm nghiêm túc xin ý kiến "Tôi không có cửa răng, vậy có thể tìm công việc gì thì tương đối thích hợp hơn?" Tổ trưởng tổ truyền đơn cảm giác một lời khó nói hết. Cho dù cô gái này thâm trầm, nhưng là cô gái tốt rất nhiệt tình với công việc ". . . Công việc bây giờ đều cần phải có bề ngoài, cô thiếu cửa răng nên không dễ nhìn lắm, khách thấy cũng khó coi, muốn tìm việc làm sẽ gặp phiền toái. Nếu không cô đi tra răng trước đi?" Vẻ mặt Cố Phi Âm trở nên nặng nề. Cô không ngờ một cái răng cửa cũng có thể làm cho cô thất nghiệp. Cô cho rằng nó chỉ bất tiện vì lọt gió và khi gặm đồ ăn thôi, cũng không phải là chuyện gì lớn, không ngờ bây giờ đã dẫn đến thất nghiệp, vậy phải nghiêm túc xử lý mới được "Được rồi, tôi sẽ qua xem thử." Tổ trưởng tổ truyền đơn lau mồ hôi lạnh, thấy Cố Phi Âm vừa đi, lòng bàn chân cũng đổ mồ hôi lạnh.
"Đồ ngốc, em biết là anh yêu em mà. ,..Anh không nỡ rời xa em đúng không?" Giọng nói có phần vui vẻ của cô vang lên sau lưng anh. Anh xoay người lại, nhìn đôi mắt cô sáng ngời cười nói vui vẻ. Đôi tay cô vẫn quàng quanh hông anh như cũ, khóe môi mỉm cười một cách ranh mãnh "Sao anh ác vậy? Cứ vậy mà rời xa em. Nếu yêu em thì sao lại chịu khổ sở như vậy chứ?"Anh cảm thấy thoải mái trở lại. Thì ra là cô cố ý nói vậy, sau đó lại lặng lẽ đứng nhìn phản ứng của anh. Nha đầu này càng ngày càng ranh mãnh. Cổ họng anh nóng lên, ngay lập tức muốn hung hăng ôm cô, hung hăng hôn cô, nhưng . . . . . .Ánh mắt anh hờ hững, lời nói lạnh lùng đến khó tin, "Đúng vậy, Duy Nhất, cho đến bây giờ, anh thừa nhận rằng anh rất yêu em. Nếu rời xa em, anh sẽ rất đau khổ. Thật sự anh không nỡ, nhưng anh không còn cách nào khác nữa. Anh không thể để Kỳ Thịnh sụp đổ. Nếu không, sau này anh không biết nói sao với ba mình trên thiên đàng nữa. "Duy Nhất nhìn anh như không tin "Ngạn, anh điên rồi sao? Anh xem hạnh phúc như một trò đùa. Lần đầu không biết quý trọng, lần thứ hai cũng vậy. Anh kết hôn với Phỉ Nhi mà không yêu cô ấy sao? Thật không công bằng đối với cô ấy. Chẳng lẽ anh muốn mình phạm sai lầm hai lần sao""Duy Nhất, anh là thương nhân, thương nhân chỉ xem trọng lợi ích trước mắt thôi.” Anh luyến tiếc vuốt ve mặt cô, tràn đầy thống khổ, "Thật xin lỗi, xin lỗi em, Duy Nhất."Nếu anh đối xử với cô lạnh nhạt, thì cô sẽ cho rằng anh đang diễn trò. Nhưng giờ đây, nhìn vào ánh mắt tàn nhẫn của anh là cô hiểu ngay. Anh không còn nhìn cô bằng ánh mắt cưng chìu, dịu dàng mà chỉ nhìn cô bắng ánh mắt hung ác, sẵn sàng chà đạp cô "Không, Lãnh Ngạn, em không muốn rời xa anh. Chẳng lẽ anh nỡ lòng bỏ lại em và Nhiễm Nhiễm một mình sao? Anh có giàu sang hay nghèo khó cũng không quan trọng, nếu không em và anh có thể cùng nhau bắt đầu lại từ đầu. Ngạn, anh tài giỏi như thế, nhất định sẽ sớm thành công thôi. Vả lại, chúng ta còn có Mực Toa mà. Ông xã à, đừng rời xa em có được không?" Duy Nhất khóc rấm rứt như đứt từng khúc ruột. Từ đầu tới cuối, cô vẫn cúi đầu nói yêu anh, van xin anh đừng đuổi cô đi. Thế mà, cuối cùng anh vẫn muốn rời xa cô. Anh cố gắng kiềm chế những đau khổ trong lòng mình, nhếch khóe môi mỉm cười "Được rồi, bảo bối, anh không rời xa em nữa, anh cũng không đành lòng bỏ em được. . . . . .""Ngạn" Hạnh phúc to lớn đang ồ ạt tràn ngập trong lòng Duy Nhất, cô lao vào lòng anh, khóc không thành tiếng "Thật sao?. . . . . . anh vẫn là người yêu của em à? Giống như trước kia sao?"Anh nói ra những lời này giống như một quả bom hẹn giờ, khiến lòng Duy Nhất bị chấn động. . . . . .Bỗng nhiên cô dừng khóc, ngẩng đầu lên nhìn anh. Nụ cười của anh vẫn ấm áp, khuôn mặt anh vẫn đẹp trai như thế, nhưng cũng vào giờ khắc này, cô hiểu người đàn ông này sẽ không còn là người đàn ông của đời cô nữa. Lời yêu chỉ là dối trá. Cô dùng tay lau khô nước mắt, Cô đứng thẳng lên, dũng cảm nói "Thật xin lỗi, đã quấy rầy anh, chúc anh hạnh phúc."Lần này sẽ kết thúc, sẽ không quay lại từ đầu. . . . . .Còn anh, cứ đứng ngây người tại chỗ, hơi ấm từ đôi bàn tay cô như vẫn còn quấn quanh thắt lưng của anhCó tiếng thở dài từ phía sau truyền đến, "Lãnh Ngạn, Duy Nhất chắc sẽ hận anh suốt đời."Anh cười một cách đau khổ, "Hận anh cũng tốt, hận anh là phải. . . . . ." Ở bên ngoài, Doãn Tiêu Trác và Tử Nhiên lặng lẽ đứng chờ Duy Nhất, sẵn sàng cho cô mượn đôi vai, vòm ngực để cô khóc cho thỏa thích. Vậy mà, khi cô bước ra, cả hai người thấy cô cười thật vui vẻ khiến họ càng yêu thương cô hơn."Đi thôi, hai anh." Cô đứng giữa hai người, hai tay quàng vào hai cánh tay của Doãn Tiêu Trác và Tử Nhiên, cười to, "Ông trời cũng đối đãi với em không tệ, ban cho em người anh trai tốt như vậy. Như vậy cũng đủ rồi!"Doãn Tử Nhiên không nỡ lòng nhìn cô như vậy "Duy Nhất, hãy hứa với anh, đừng bao giờ làm tổn thương mình, cũng đừng giấu những đau buồn trong lòng, đượckhông?""Vậng." Duy Nhất cười rạng rỡ, "Nhiễm Duy Nhất là ai nào? Nhưng em cũng muốn nói với các anh một điều, khi nào tâm trạng em tốt thì các anh phải cùng em chơi đùa, cùng nhau vui vẻ và phải cưng chìu em. Còn khi nào em cảm thấy buồn bực, các anh phải dỗ dành em. Nếu sau này các anh có chị dâu, thì hãy cho em làm dì nhỏ, không được khinh thường em, phải luôn đứng về phía em. ""Em cứ yên tâm. Nếu có kẻ nào dám khinh thường em, các anh tuyệt đối không kết hôn với người ." Doãn Tiêu Trác vỗ ngực bảo nói tiếp "Bảo bối của em sẽ mang họ Nhiễm, các anh phải làm ba đỡ đầu cho nó. Còn nếu là con gái thì giống như Lãnh… xinh đẹp giống em. "Ai cũng nghe được cô nói hớ, gượng cười là như vậy sao? Rõ ràng lòng cảm thấy thật đau mà vẻ ngoài phải làm như không có gì. Doãn Tiêu Trác và Doãn Tử Nhiên nhìn qua nhìn lại nói "Sao lại là họ Nhiễm? Phải là họ Doãn chứ? Tử Nhiên cũng đồng ý rồi mà.""Đúng rồi. Họ Doãn cũng được mà. Tụi anh là cậu cũng là đỡ đầu cho nó, sao nó lại không theo họ của các anh chứ." Doãn Tử Nhiên phụ họa theo, hi vọng dùng thái độ cười nói làm giảm đi tổn thương cho cô, chỉ là không biết trong thời gian bao lâu, vết thương này mới có thể lành? "Hay quá. Đây là bảo bối của em mà.". . . . . .Âm thanh về cuộc tranh luận việc đứa bé mang họ nào cũng dần nhỏ lại. Họ không ngờ vẫn còn có một đôi mắt đang dõi theo họ sau chiếc rèm cửa kia. Duy Nhất, em giỏi lắm, anh biết lúc này em đang cảm thấy đau khổ lắm nhưng em nhất định sẽ vượt qua được thôi. Không có anh bên cạnh, em cũng sẽ ổn thôi” Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, anh thở dài, bất đắc dĩ nghe, "Tôi đây, biết rồi, không cần gọi nữa."Nói chuyện xong với người bên kia, sắc mặt anh dần trắng bệch, sau đó trở nên lạnh lùng, yên tĩnh như hồ nước yên lặng. Chẳng lẽ ông trời cứ muốn tàn nhẫn với anh như thế sao? ************************************************************************Cuộc sống của Duy Nhất vẫn đều đặn như thế. Sáng dậy sớm tập thể dục, hít thở không khí trong lành. Sau đó ăn bữa sáng, đi bộ để tốt cho thai nhi, khuôn mặt luôn luôn rạng rỡ. Ai cũng xem đứa bé là , quan trọng. Mực Toa cũng hoàn toàn giao phó cho Tần Nhiên nắm giữ.
Đây là một bộ truyện khôi hài về chuyện bắt một cô hồn dã quỷ có đạo hạnh ngàn năm, trong một lần đói bụng ăn quàng một con lệ quỷ nên cô bị phạt, vài đạo sấm sét đánh xuống tưởng đã hồn bay phách tán, nhưng không ngờ sau khi tỉnh lại, cô lại thấy hồn mình nhập vào thân xác của một cô gái bị ngã trên lên đường tìm về mộ của mình bởi vì mộ của cô chôn cất rất nhiều khó báu, nhưng cô đã hỏi rất nhiều người và nhiều quỷ rồi nhưng không ai biết Mạc Sơn nằm ở đâu cả. Vì đã làm người rồi nên muốn tìm mộ cô cần phải có tiền thì may đâu mới tìm được, nhưng hiện nay cô là người nghèo kiết xác...
Giới thiệu Ebook Tác giả Cát Tường Dạ Thể loại Ngôn Tình, Tiểu thuyết Nguồn Sưu tầm; Editor Puck Trạng thái FullGiới thiệu truyệnTrai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng vốn dĩ là lẽ đương nhiên, cô gái trong truyện Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt cũng đã đến tuổi gả đi nhưng là cô tự gả bản thân hay đúng hơn là bán thân mình cho người xa lạ mà cô chưa từng thấy cô kết hôn, không cha mẹ, người thân, bạn bè chúc phúc đến cả chú rể cũng không thấy mặt, chỉ có mình cô lặng lẽ. Nhưng đêm tân hôn lại là sự thực, không có ánh sáng, không âu yếm dịu dàng, không xa hoa diễm lệ, không có tất cả chỉ có màu đen che phủ vì cô bị bịt mắt; tất cả chỉ có người đàn ông biến cô thành sự phụ nữ là có thực, hiện vụ chính của cô là nối dõi tông đường cho anh ta, chỉ cần thế thôi, mỗi tuần một lần đợi hắn đến cưng chiều, ân ái, những tưởng đến đây là hết nhiệm vụ và trách nhiệm, nhưng là khi cô cùng bạn thanh mai trúc mã đi dự tiệc thì chợt phát hiện ra có người theo dõi mình, nhìn mình với ánh mắt thực đáng sợ. Đọc truyện ngôn tình này các bạn sẽ thấy chút bá đạo, lạnh lùng của nam chính, chút ương bướng và nhút nhát của nữ chính giống như những truyện ngôn tình điển hình khác, nhưng dưới ngòi bút của Cát Tường Dạ truyện dường như sống động và lôi cuốn bạn đọc hơn. Hắn ta là ai? Là tỷ phú lạnh như núi băng trong truyền thuyết Lãnh Ngạn sao? Cùng theo dõi truyện để tìm câu trả lời cho nữ chính của chúng Ebook Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt – Cát Tường Dạ FullEbook Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt – Cát Tường Dạ – Full Epub – FullEbook Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt – Cát Tường Dạ – Full Prc/Mobi – FullEbook Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt – Cát Tường Dạ – Full Pdf – Full
Đánh giá từ 297 lượt Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng vốn dĩ là lẽ đương nhiên, cô gái trong truyện Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt cũng đã đến tuổi gả đi nhưng là cô tự gả bản thân hay đúng hơn là bán thân mình cho người xa lạ mà cô chưa từng thấy cô kết hôn, không cha mẹ, người thân, bạn bè chúc phúc đến cả chú rể cũng không thấy mặt, chỉ có mình cô lặng lẽ. Nhưng đêm tân hôn lại là sự thực, không có ánh sáng, không âu yếm dịu dàng, không xa hoa diễm lệ, không có tất cả chỉ có màu đen che phủ vì cô bị bịt mắt; tất cả chỉ có người đàn ông biến cô thành sự phụ nữ là có thực, hiện vụ chính của cô là nối dõi tông đường cho anh ta, chỉ cần thế thôi, mỗi tuần một lần đợi hắn đến cưng chiều, ân ái, những tưởng đến đây là hết nhiệm vụ và trách nhiệm, nhưng là khi cô cùng bạn thanh mai trúc mã đi dự tiệc thì chợt phát hiện ra có người theo dõi mình, nhìn mình với ánh mắt thực đáng sợ. Đọc truyện ngôn tình này các bạn sẽ thấy chút bá đạo, lạnh lùng của nam chính, chút ương bướng và nhút nhát của nữ chính giống như những truyện ngôn tình điển hình khác, nhưng dưới ngòi bút của Cát Tường Dạ truyện dường như sống động và lôi cuốn bạn đọc hơn. Hắn ta là ai? Là tỷ phú lạnh như núi băng trong truyền thuyết Lãnh Ngạn sao? Cùng theo dõi truyện để tìm câu trả lời cho nữ chính của chúng ta.
1 Hôn Lễ Không Có Chú RểNgày 29 tháng 2, nay, là ngày tôi kết hôn, cũng là sinh nhật lần thứ năm trong cuộc đời Duy Nhất cầm bút viết một mạch những lời này trong quyển nhật ngày trọng đại này, cô chỉ có thể ghi chép lại mấy câu vì, sẽ không ai tổ chức sinh nhật cho cô; bởi vì, đến bây giờ cô còn không biết dáng vẻ đối tượng kết hôn của cô như thế nào…Tầng dưới vang lên tiếng còi xe, cô nên nhìn bốn phía, cô và mẹ sống nương tựa lẫn nhau hơn mười năm trong gác nhỏ giống như lồng chim câu không có gì để mang bỏ nhật ký vào túi, thứ duy nhất không bỏ được chính là con gấu tiểu Bố rách nát, cô ngẫm nghĩ, cuối cùng ôm lấy con gấu tiểu Bố đi ra khỏi nhà.“Cô Nhiễm, không, thiếu phu nhân, mời lên xe.”Duy Nhất khẽ mỉm cười, ôm chặt gấu tiểu Bố l. trong ngực, hơi không quen cách xưng hô nhân? Đúng, từ hôm nay trở đi cô chính là phu nhân của người nào đó, nhưng mà, cô vẫn không biết anh ta là lần đều là nhân viên vệ sĩ này tìm cô, anh ta là Tần Nhiên, là người có thái độ rất ôn Nhiên không nói một câu nào, trực tiếp lái xe đưa cô đi đăng cô lại bị đưa đi phòng luật mặt với ánh mắt kinh dị của cô, Tần Nhiên giải thích, “Luật sư đã làm xong thủ tục, cô chỉ cần ký tên là được.”Cô giật mình, hóa ra kết hôn còn có thể như nháy mắt khi bước vào văn phòng luật sư, cô bỗng nhiên hơi khẩn trương, không biết trong văn phòng, ông xã của cô là người như thế nào?Cô hít thở sâu một hơi, đẩy cửa ra…Bên trong chỉ có luật sư mang kính ngồi nghiêm chỉnh phía sau bàn làm việc vĩ đại, thấy cô tiến vào có lễ phép thì đưa tay mời, “Cô Nhiễm sao? Mời ngồi.”Duy Nhất gật gật đầu, ngồi đối diện luật sư lấy ra hai phần văn kiện, “Mời cô Nhiễm ký tên ở chỗ này, ngài Lãnh đã ký xong.”Ngài Lãnh? Rốt cuộc cô biết, ông xã của cô họ chặt gấu nhỏ trước ngực, cô cắn môi, ở chỗ ký tên phát hiện hai chữ rồng bay phượng múa Lãnh trầm tư, không biết người đàn ông viết chữ mạnh mẽ có lực như vậy sẽ là người như thế nào…“Cô Nhiễm có vấn đề gì không?” Luật sư nhắc nhở cô.“Không có, không có!” Cô lắc lắc đầu, cầm cây viết trên bàn ký tên, ngay ngắn nắn nót viết tên mình lên –– Nhiễm Duy Nhất.“Tốt lắm! Chúc mừng cô và ngài Lãnh chính thức trở thành vợ chồng.” Luật sư có dáng vẻ kinh nghiệm, thu hồi văn Nhất ngồi ngây dại trên ghế, như thế, cô đã kết hôn sao? Không có nghi lễ? Không có khách mời? Không có chúc phúc? Thậm chí… Không có chú rể…Cô ôm thật chặt gấu nhỏ trước ngực…. Truyện đánh dấuNhấn để xem...Truyện đang đọcNhấn để xem...
thần bí lão công không thấy mặt full