tieu bach tho em chay dau
Tiểu Bạch Thỏ, Em Chạy Đâu Cho Thoát Tác giả: Nguyễn Ngọc Trân Quế Thể loại: Ngôn Tình, Sắc, Sủng Nguồn: wattpad.com Trạng thái: Full Đánh giá: 8.8/10 từ 1155 lượt Thể loại: 1x1, nữ sạch, sủng, sắc, ngôn tình hiện đại Nhân vật chính: Hắc Bạch Lam và Lâm Mạn Ninh
TIỂU BẠCH THỎ !!! Em Chạy Đau Cho Thoát. Tác Giả : Nguyễn Ngọc Trân Quế Thể Loại : Ngôn Tình , Sủng , Sắc Nhân vật chính: Hắc Bạch Lam và Lâm Mạn Ninh Lâm Mạn Ninh một ngụn liền "ăn" sạch Hắc Bạch Lam sau đó chuồn đi không để lại dấu vết nào. Đối với việc bị
TTO - Trường ĐH Bách khoa Hà Nội vừa thông báo sẽ điều chỉnh chỉ tiêu tuyển sinh, cụ thể tăng chỉ tiêu cho phương thức xét tuyển dựa trên điểm thi tốt nghiệp THPT 2021. Trường ĐH Bách khoa Hà Nội - Ảnh: ĐHKBHN. Trước đó, Trường ĐH Bách khoa Hà Nội đã thông báo không
Doan duoc kha nang tieu thu dieu hoa nam nay se rat chay, cac cua hang tu nhan cung dang rao riet tim tho lanh nghe de tang uy tin. Sap nhap tu 2 Cty san xuat do gia dung va ti vi lai thanh mot, moi day dai dien Cty Panasonic Viet Nam da khang dinh: "Se giu vung vi tri thu hai ve tieu thu dieu hoa tai VN bang cach nghien cuu va dua ra nhung
Hoà nhịp với "Ba sẵn sàng" của thanh niên miền Bắc, phong trào "Năm xung phong" của thanh niên miền Nam tạo nên một sức mạnh vĩ đại động viên 3 triệu thanh niên miền Nam chiến thắng mọi khó khăn gian khổ, đánh bại mọi âm mưu xâm lược của Mỹ và tay sai, để thực hiện
Tiểu Bạch Thỏ, Em Chạy Đâu Cho Thoát Tác giả: Nguyễn Ngọc Trân Quế Thể loại: Huyền Ảo, Sắc Hiệp Nhóm dịch: Sắc Hiệp Nặng, Truyện dịch, NTR, Ngôn Tình Sắc Tình trạng: Hoàn thành Đọc từ đầu Theo dõi (1) Giới thiệu Danh sách chương Fan Bình luận Thể loại: 1×1, nữ sạch, sủng, sắc, ngôn tình hiện đại Nhân vật chính: Hắc Bạch Lam và Lâm Mạn Ninh
Vay Tien Nhanh Home Credit. Cùng đọc truyện Tiểu Bạch Thỏ, Em Chạy Đâu Cho Thoát của tác giả Nguyễn Ngọc Trân Quế tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại loại 1x1, nữ sạch, sủng, sắc, ngôn tình hiện đạiNhân vật chính Hắc Bạch Lam và Lâm Mạn NinhLâm Mạn Ninh một ngụn liền "ăn" sạch Hắc Bạch Lam sau đó chuồn đi không để lại dấu vết với việc bị người ta "ăn" xong bỏ chạy rất tức giận, quyết định phải đi tìm cô bằng được, bắt cô chịu trách nhiệm với hành động của chỉ có thế, Lâm Mạn Ninh còn giống như chiếc vòng kim cô chuyên để đối phó với tính trăng hoa của Hắc Bạch Lam. Trời đất đều không thể khiến anh sợ, chỉ sợ mỗi việc cô biến mất.
Bác sĩ suy nghĩ vài giây rồi đồng ý"Được, cô hãy vào nói với cậu ấy vài câu, biết đâu người bệnh sẽ nghe thấy mà có nghị lực vượt qua."Lâm Mạn Ninh đi cùng bác sĩ vào trong, cô như suy sụp khi nhìn thấy anh, mặt mày anh trắng bệch đang nằm trên chiếc giường với ga màu trắng tinh lạnh lẽo kia, phần đầu bị quấn rất nhiều băng "Lam..anh làm sao thế này? Anh đừng làm em sợ.." Cô ôm lấy anh, khóc nấc lên, những giọt nước mắt làm ướt cả một khoảng áo của "Không phải anh từng nói nếu em tỉnh lại anh sẽ đưa em đi xem nhiều chỗ thú vị hay sao? Em đã tỉnh lại rồi, anh muốn lừa em sao? Đồ xấu xa nhà anh."Hai mắt cô mờ đi"Anh nói gì đi, xin anh đừng im lặng như vậy, em xin lỗi...đáng lí em phải tỉnh dậy sớm hơn...hức..."- "Anh đã từng hứa là sẽ mãi mãi chờ em..anh chờ như thế này sao? Anh nói đi....nếu anh không tỉnh lại em sẽ yêu người khác cho anh xem..."Bả vai cô run lên, càng nói giọng càng nghẹn đi, cuối cùng không chịu nổi nữa mà ngất đi. Y tá bên cạnh lo lắng đỡ lấy "Mau đưa về phòng bệnh." Bác sĩ nói rồi nhìn lên máy đo nhịp tim và huyết áp của anh"Nhìn xem, có thay đổi rồi..."Một bác sĩ gật đầu"Rốt cuộc cũng đã có nghị lực sống, xem ra tình hình khá hơn rồi."Sau khi đưa ra từ phòng cấp cứu, bác sĩ vui mừng báo tin anh đã qua cơn nguy kịch, muộn nhất là trưa mai sẽ tỉnh lại. Mọi người thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh Hắc cười, hai mắt nóng lên, tâm trạng đã bớt căng thẳng, ông biết chắc chắn anh sẽ không muốn gặp anh nên đã lẳng lặng rời đi, Hàn Thiên Lãnh nhìn theo ông, thở ra Hắc Bạch Lam rất may mắn, có một người bố yêu thương mình, chỉ là do bố anh ta không biết cách quan tâm nên mới khiến chuyện xảy ra đến mức hôm sau...Hắc Bạch Lam và Lâm Mạn Ninh được sắp xếp chung một phòng bệnh. Tiểu Á, Mộc Nhiên và Lê Tiểu Du biết tin liền đến thăm hai người họ, trong phút chốc phòng bệnh liền trở nên đông "Không phải mọi người nói Mạn Ninh tỉnh lại rồi sao? Sao cậu ấy vẫn ngủ thế?" Tiểu Á xoa xoa bàn tay của Mạn Ninh, đau lòng hỏi, ba năm nay cô không được ở cạnh bạn thân của mình, có rất nhiều điều muốn nói những Mạn Ninh chẳng nghe Lâm cười gượng"Bác sĩ nói con bé mói tỉnh dậy tình hình hơi yếu nên phải ngủ thêm một giấc."Lê Tiểu Du xoa xoa cái bụng đã nhô lên của mình, Hoắc Thuyến lúc này đi vào"Cô chú, chào mọi người, hai người họ thế nào rồi?"- "Lát nữa chắc sẽ tỉnh lại thôi." Lê Tiểu Du Thuyến lo cho Tiểu Du, cô đang mang thai chắc sẽ không tiện ở lại lâu nên anh đành đưa cô về trước, mặc dù Lê Tiểu Du rất bất Hoa Vỹ bỏ việc tại công ty để đi đến đón Tiểu Á, Mộc Nhiên lắc đầu, phụ nữ có chồng là mất hết tự do. Cũng may cô vẫn còn ít tự do, nghĩ xong liền cười thỏa "Phu nhân, Hàn tổng sai tôi đến đón phu nhân về, ngài ấy muốn ăn trưa cùng phu nhân."Nụ cười trên môi Mộc Nhiên cứng đờ, thôi rồi, cô cũng bị mất tự do, ăn trưa cái con khỉ, đến công ty anh ăn chẳng bao nhiêu còn bị anh ăn sạch sẽ lại, cô không đó chỉ là suy nghĩ, cô chào ông bà Lâm rồi ra Lâm vỗ vai "Mọi chuyện cũng đã ổn rồi, chúng ta xuống dưới lầu ăn chút gì đó đi."Bà Lâm nhìn anh rồi nhìn cô, gật đầu"Được, chúng ta đi thôi."Đôi mắt của Hắc Bạch Lam từ từ mở ra, anh khẽ nhíu mày lại, nhất thời không thích nghi nổi với ánh sáng. Xung quanh căn phòng là màu trắng tinh, anh cảm thấy đầu mình đau nhớ khi mình còn đang hôn mê bên tai là tiếng khóc lóc thảm thiết của Mạn Ninh, điều này làm anh càng cố gắng vượt qua hơn, nhìn sang bên cạnh là cô đang im lặng nằm xoa xoa đầu mình rồi bước xuống giường, đi sang cạnh giường cô, nhẹ nhàng ngồi tay anh sờ nhẹ lên má cô, cô thật sự tỉnh rồi sao? Ngày hôm qua khi bị tai nạn, anh đã rất sợ, sợ không bao giờ được nhìn thấy cô nữa, sợ khi cô tỉnh lại biết chuyện anh bị tai nạn sẽ đau Mạn Ninh nhíu mày, mắt từ từ mở ra, hình ảnh gương mặt ôn nhu của anh hiện lên một cách mờ ảo, như một giấc mơ, anh đang mặc quần áo bệnh nhân, trên đầu còn quấn băng gạc màu "Lam?" Giọng cô nhẹ như lông hồng, như thể không tin được những gì trước mắt bật cười, hạnh phúc nhìn cô"Ừ, em tỉnh rồi."Lâm Mạn Ninh ngồi dậy ôm lấy anh"May quá, anh không sao ròi. Hôm qua em rất lo cho anh."Anh ôm lấy cô, xoa xoa đầu cô"May quá, em cũng đã tỉnh ròi, anh cứ tưởng mình sẽ phải chờ em lâu hơn...anh thực sự rất sợ cảm giác chờ đợi này."- "Em xin lỗi, đáng lí ra em phải tỉnh dậy sớm hơn..." Giọng cô nghẹn Bạch Lam hôn nhẹ lên trán cô"Không cần xin lỗi, em tỉnh dậy đối với anh quá tốt rồi."- "Xin lỗi anh, em biết hết mọi chuyện rồi, trước đây.."Hắc Bạch Lam đặt nhẹ ngón tay lên môi cô"Đừng nói những chuyện quá khứ không vui đó nữa, chúng ta sống vì tương lai, hãy nhìn về phía trước, anh có em, em cần anh vậy là đủ rồi."- "Vâng." Lâm Mạn Ninh gục vào ngực chuyện như một giấc mơ, một giấc mơ dài dằng dẳng, họ chỉ biết cảm ơn đối phương vì đã chờ đợi nhau để không bỏ lỡ bà Lâm đi vào, ngạc nhiên nhìn họ"Hai đứa tỉnh lại rồi sao? May quá.."Ông Lâm mỉm cười, ấn chiếc chuông ở đầu giường để gọi bác sĩ vào kiểm tra qua cho anh và cô.***Đầu tháng cho các nàng ăn thịt có sao không nhỉ?!
tieu bach tho em chay dau